Trung thực là một đức tính tốt mà mỗi người cần rèn luyện để hình thành nên giá trị của mỗi con người tốt trong xã hội. Bài viết dưới đây sẽ chia sẻ đến bạn đọc về tấm gương trung thực để học tập và noi theo.
Mục Lục
Lòng trung thực là gì?
Trung thực là sự thành thật với chính mình, với mọi người, với công việc; đồng thời tuân thủ các chuẩn mực đạo đức, cũng như chân thật trong từng lời nói và hành động. Đây là một trong những phẩm chất đạo đức quan trọng nhất, tạo nên giá trị nhân cách chân chính.
Người trung thực không chấp nhận gian dối trong bất kỳ việc gì và tính trung thực giúp con người có được sự tin cậy từ người khác. Do đó, lòng trung thực làm nên tính cách tự trọng, thẳng thắn của cá nhân và tạo nên uy tín, sức mạnh cho tập thể. Sống trung thực đòi hỏi phải dũng cảm và nghiêm khắc với chính bản thân.
Biểu hiện của trung thực trong đời sống:
- Người trung thực sẽ tin tưởng vào công lý, lẽ phải và căm ghét sự giả dối, việc làm xấu xa.
- Những người trung thực luôn tích cực học hỏi và không ngừng tu dưỡng bản thân.
- Những người trung thực sẽ luôn thẳng thắn, không nói dối hay xu nịnh để nhận được sự yêu quý từ mọi người.
- Lối sống của người trung thực luôn được thực hiện trong khuôn khổ, kỷ luật và không vi phạm nguyên tắc sống của bản thân họ.
- Một trong những biểu hiện của người trung thực là có tầm nhìn xa trông rộng và bỏ qua những tiểu lợi trước mắt để hướng đến tương lai tốt đẹp.
- Người trung thực kết hợp giữa lời nói và hành động một cách thông minh, kiên trì và đảm bảo hoàn thành công việc thật hoàn hảo.
- Người trung thực luôn sẵn sàng thừa nhận những khuyết điểm, sai lầm của bản thân và tích cực cải thiện, sửa chữa. Họ cũng tự tin vào khả năng của bản thân, luôn hướng đến những ước mơ cao cả.
Bên cạnh những biểu hiện cơ bản của đức tính trung thực trong đời sống trên,trong từng môi trường, lĩnh vực hoạt động, trung thực sẽ được thể hiện theo những phương thức khác nhau.
Chủ tịch Hồ Chí Minh – một tấm gương trung thực để học tập
Chủ tịch Hồ Chí Minh – tấm gương trung thực
Chủ tịch Hồ Chí Minh là một tấm gương về lòng trung thực, trách nhiệm với mình, với người, với việc, thể hiện trong tư tưởng và lẽ sống của Người. Từ tấm lòng yêu nước, Người xác định trách nhiệm của mình là phải cứu nước và suốt đời phấn đấu vì mục tiêu, lý tưởng đó.
Toàn bộ cuộc đời của Bác là sự thống nhất giữa mục tiêu, lý tưởng và hành động; giữa tư tưởng đạo đức và thực hành đạo đức cách mạng, đạo đức làm người. Tấm gương trung thực của Hồ Chí Minh thể hiện rõ ràng, xuyên suốt trong lẽ sống và lối sống của Người đó là: Phụng sự Tổ quốc và phục vụ nhân dân.
Tấm gương trung thực của Bác thể hiện trong lối sống trung thực, giữ chữ tín, trọng danh dự, lời nói đi đôi với với làm và nêu gương, làm gương trước. Theo Bác, sự trung thực, trách nhiệm còn là sống giản dị, thanh bạch và khiêm tốn. Người sống trong ngôi nhà của người công nhân từng phục vụ Toàn quyền Pháp thời trước đó; mặc áo vá vai, đi dép cao su, dùng loại ô tô đơn giản nhất, dùng chiếc quạt bằng lá cọ dân dã, bữa ăn đạm bạc với tương cà rau muống quê hương…
Trong quá trình cách mạng, có lúc Đảng, Nhà nước phạm phải sai lầm, khuyết điểm. Khi đó, với tinh thần trung thực, dám chịu trách nhiệm, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã đứng lên, thay mặt Đảng, Chính phủ xin lỗi nhân dân. Trong thư gửi đồng bào nông thôn và cán bộ nhân dịp cải cách ruộng đất ở miền Bắc căn bản hoàn thành, Người đã nêu lên những khuyết điểm, sai lầm của Đảng trong việc đoàn kết nông thôn, việc chấn chỉnh tổ chức, trong chính sách thuế nông nghiệp.
Chủ tịch Hồ Chí Minh – một tấm gương trung thực để học tập
Câu chuyện về tấm gương trung thực của Bác
Lúc sinh thời, Chủ tịch Hồ Chí Minh rất quan tâm đến việc giáo dục, rèn luyện đức tính trung thực cho cán bộ, đảng viên, nhất là những người được sống và làm việc gần Người.
Bài học về lòng trung thực
Chuyện kể rằng khi còn ở chiến khu Việt Bắc, thấy Bác làm việc căng thẳng quá, Văn phòng đề nghị Bác có những buổi chiều đi dạo thư giãn và nghỉ ngơi. Có khi Bác tập võ, có khi Bác tập bóng chuyền, có khi Bác đi câu cá.
Một lần, Bác đi câu cá ở bờ suối cùng một chiến sĩ trẻ đi theo cùng ngồi câu cá với Bác để bảo vệ Bác. Khi về, Bác bảo người chiến sĩ trẻ mang giỏ cá câu được vào nhà bếp để các cô cấp dưỡng làm cơm cho cả cơ quan Bác, cháu cùng ăn. Vào nhà bếp, thấy mấy em gái xinh xắn, cậu chiến sĩ ta bắt đầu tán, quên hết lời Bác dặn và hứng lên nói “Anh tặng các em giỏ cá anh câu, Bác đi chơi chứ Bác có câu được con nào đâu”.
Chuyện này có thể cho qua, vì là thanh niên, nhất là đứng trước mặt những em gái xinh xắn cũng là dễ hiểu. Nhưng nếu không sửa thì thành lỗi về đạo đức, tức là nói sai sự thật, là không trung thực, cho nên Bác sửa. Bác sửa rất khéo. Bác biết chuyện người chiến sỹ nói với các cô cấp dưỡng, mà Bác coi như không biết.
Hôm sau, hai bác cháu vẫn đi câu cá bình thường như không có chuyện gì xảy ra, nhưng câu được con nào, Bác lặng lẽ cấu đuôi con đó đi để đánh dấu. Sau đó, Bác bảo hôm nay Bác hơi mệt nên về sớm một chút. Tưởng Bác mệt thật, người chiến sỹ đưa Bác về. Đến một bãi cỏ xanh bằng phẳng, Bác bảo nghỉ một lát cho đỡ mệt và Bác nói: “Hai bác cháu mình thử chia cá xem ai được nhiều hơn, con nào của Bác, Bác đánh dấu rồi đấy, còn lại chắc là của chú câu phải không”. Bác rất thấu hiểu tâm lý, ở đời có tật giật mình nên Bác hỏi rất hóm hỉnh. Vừa nói, Bác vừa nhìn mặt người chiến sĩ trẻ đang đỏ mặt vì xấu hổ. Người chiến sĩ trẻ rất thấm thía, tự nhủ về sau chớ có dại mồm, dại miệng như thế nữa. Bác sửa lỗi như thế, không nhiều lời, không đao to búa lớn mà thấm thía vào tận gan ruột.
Giữ lời hứa
Hồi ở Pác Bó, Bác Hồ sống rất chan hòa với mọi người. Một hôm được tin Bác đi công tác xa, một trong những em bé thường ngày quấn quýt bên Bác chạy đến cầm tay Bác thưa:
– Bác ơi, Bác đi công tác về nhớ mua cho cháu một chiếc vòng bạc nhé!
Bác cúi xuống nhìn em bé âu yếm, xoa đầu em khẽ nói:
– Cháu ở nhà nhớ ngoan ngoãn, khi nào Bác về Bác sẽ mua tặng cháu.
Nói xong Bác vẫy chào mọi người ra đi. Hơn hai năm sau Bác quay trở lại đây, mọi người mừng rỡ ra đón Bác. Ai cũng vui mừng xúm xít hỏi thăm sức khỏe Bác, không một ai còn nhớ đến chuyện năm xưa. Bỗng Bác mở túi lấy ra một chiếc vòng bạc mới tinh trao tận tay em bé – bây giờ đã là một cô bé. Cô bé và mọi người cảm động đến rơi nước mắt. Bác nói:
– Cháu nó nhờ mua tức là nó thích lắm, mình là người lớn đã hứa thì phải làm được, đó là “chữ tín”. Chúng ta cần phải giữ trọn niềm tin với mọi người.
Bài học rút ra: Đây là một bài học về chữ tín và trung thực. Từ câu chuyện trên, chúng ta có thể thấy Bác đã giữ trọn lời hứa của mình ngay với cả một em bé. Điều này chứng tỏ Bác vô cùng coi trọng chữ tín của mình. Việc giữ chữ tín là một trong những phẩm chất cao quý, tốt đẹp mà ai trong chúng ta cũng cần phải rèn luyện để có được.
Tổng hợp